Như ánh sáng

Đây là tản văn thứ hai, được viết tặng thiếu nữ irish

Tên: Như ánh sáng
Tác giả: Eliona/Erlkönige
Thể loại: genfic
Rating: K+
Lưu ý: Như đã tâm sự với irish, tản văn này ra đời dưới sự “tài trợ” của ốm đau và hoang tưởng. Chính bản thân tác giả cũng không rõ ý nghĩa của nó.
Đề tựa:

Tôi hạnh phúc và tự do

Như ánh sáng

Bây giờ là 21h22

Tên tôi là Michello

Tôi đang ở nhà.

Tôi không rõ ngoài trời có lạnh không

Tôi không nghe thấy tiếng tuyết rơi, tiếng gió rít gào hay bất kỳ âm thanh gì nói rõ bên ngoài đủ lạnh đến mức giết chết tôi, hay bất kỳ sinh mệnh nào kiên cường như địa y, hoặc gấu trắng, sói tuyết – những sinh mệnh có khả năng sinh tồn trong hoàn cảnh lạnh lẽo khắc nghiệt nhất.

Nhưng tôi nhận biết .

Tôi cảm thấy nó. Dù xung quanh tĩnh lặng đến bình yên… Tôi biết nó đang cố bủa vây tôi, vươn cánh tay tuyết trẳng mảnh mai quanh nhà tôi. Nó cho tôi bình yên, nhưng đó là bình yên nơi mắt bão. Và chỉ chốc lát thôi, khi mắt bão đi qua, nó sẵn sàng siết tay, xộc cửa nhà tôi, cô lập tôi trong vòng tay lạnh lẽo đó.

Tuyết bám trên người nó, tuyết rơi mỗi lần nó di chuyển. Âm thanh những hạt tuyết rời khỏi nó như tiếng khóc của những đứa trẻ.

Tôi biết rõ đó là trái tự nhiên, âm thanh tuyết rơi sẽ không bao giờ… kỳ lạ? Không, rùng rợn đến vậy…

Bây giờ là 21h29.

~~~

21h33

Viết đang trở nên khó khăn hơn. Nó thu nhỏ vòng tay, còn tôi thì nhận thức rõ ràng hơn về cái lạnh. Sự rùng rợn mỗi khi nghe tiếng tuyết rơi được thay bằng tiếng gió rít bên tai, và chúng dịu dàng như khúc hát ru người mẹ… Âm thanh dễ chịu đó càng trở nên quyến rũ và mê hoặc hơn, khi thể xác và tâm hồn tôi đang bị nó đày đọa…

Tôi cảm thấy dạ dày và ruột quặn lại sau từng cơn ho. Hơi ấm ít ỏi trào ra mỗi lần tôi cựa mình, gập người vì ho, hay đơn giản là thở ra nhè nhẹ.

Nhưng đó không phải dấu hiệu duy nhất của sự mất nhiệt, hay của bất kỳ thứ gì như nó – tôi không rõ. Tiếng tim tôi đập tựa như tiếng bước chân. Tôi cảm thấy nó… Nó len vào tim tôi như kẻ cướp bước đi trên cầu thang nhà “nạn nhân”. Nó không hề e ngại, thẳng tiến và quyết sát hại những vật cản đường.

Tên bệnh hoạn!

Còn tôi, kẻ đang bị đọa đày này, kẻ đang lạc lối giữa mê cung của chính bản thân xây nên để ngăn chặn nó…

Tôi có bình thường?

Bây giờ là 21h46.

~~~

21h55

Trong chớp mắt, tôi cảm thấy có băng găm vào tim. Chúng nhỏ, bền chắc và ác độc một cách kỳ diệu như trong truyện cổ.

Tích tắc ấy, tôi biết tim mình ngừng đập.

Tôi muốn chạm tay vào trái tim. Nhưng cố gắng gần như chỉ còn lại bất lực. Xương tay tôi, các khớp bàn tay và ngón tay dường như đóng băng. Dưới lớp da đương ửng hồng vì lạnh, tôi mường tượng ra cảnh những vụn băng men theo tuần hoàn máu. Chúng tỏa ra từ trái tim, ngược lên phổi và len lỏi khắp ngóc ngách cơ thể tôi. Chúng như găm vào trong tôi, bám rễ và ăn mòn tôi. Níu kéo sự tỉnh táo để đôi tay làm chút nhiệm vụ ấm người, tôi nhắm mắt, chối bỏ những sự thật đang nhảy nhót trong đầu. Băng qua tảng băng trôi mà không màng vết thương nó gây cho tôi, hay tôi tự làm với mình.

Bây giờ là 22h06.

~~~

22h11

Tay tôi đã tái đi, nhưng cán bút vẫn cầm chắc. Tôi vẫn còn khả năng viết, dù duỗi ngón tay cũng đau đớn như một cực hình. Bàn tay chuyển động với biên độ nhỏ nhất, và những đau đớn khi viết dường như mang lại cho tôi chút tỉnh táo. Băng đâm xuyên mạch máu, đâm qua lớp biểu bì mong manh, từng chút một, chúng lấy đi những ấm áp ít ỏi còn sót lại nơi tôi. Còn sự tỉnh táo đầy đau đớn kia bám sát gót tôi đi tới, không rời.

Về phần nó, nó đứng và nhếch mép cười.

Giờ đã là mấy giờ?

~~~

Tôi không thể viết nữa, cũng chẳng màng viết nữa. Nó đang ôm ghì tôi trong vòng tay của nó.

Ấm áp diệu kỳ bao lấy tôi. Bên tai vẫn tiếng tuyết rơi đó, nhưng lần này ngập tràn hạnh phúc. Lũ trẻ đang cười. Trong gió thoảng bài ca chào đón các thiên thần, du dương như lời ru thơ ấu.

Thiên đàng, ấm áp và bình yên ở phía trước.

Đây là Michello, 22h33.

Tôi đang ghi âm điều tuyệt diệu mình trải nghiệm, vì giấy bút có thể tạo nên ranh giới không đáng có. Tôi hạnh phúc và bình yên như ánh sáng

Ấm áp đang vươn tay đón tôi.

Thực ra có thể kết thúc tản văn tại đây.

Chỉ là mình muốn viết thêm một đoạn ngắn, từ một góc nhìn khác

Có một gánh nặng đè trên vai tôi

Có thể là tuyết, băng hoặc gì đó tương tự. Nó đau đớn, lạnh lẽo đầy đe dọa.

Và giờ nó trượt khỏi vai tôi, đè nặng lên xương bả vai, xương sống và xương sườn. Tôi cảm thấy nó có nhịp đập. Nó đang sống, ký sinh trong chút ấm áp đang tàn lụi của tôi.

Và giờ nó “chạm đất”. Nó áp lồng ngực lạnh lẽo vào tấm lưng tôi, cố vươn tay ghì chặt tôi vào lòng. Nó kiên cố, vững chắc…

Và bất khả chiến bại.

Máu trong động mạch cảnh của tôi dường như đóng băng, nhất là từ khi nó tựa đầu vào cổ tôi. Hơi thở lạnh lẽo phả vào người tôi. Từng chút một, nó cải tạo mạch máu bản thân tôi thành một hệ thống sống băng. Băng giá lạnh lẽo từ nơi thượng nguồn – đầu óc – len lỏi xuống hạ nguồn – tim – rồi từ đó tràn ra khắp lưu vực – toàn cơ thể – làm tê liệt tôi.

Thế giới trước mắt bắt đầu chuyển sang màu trắng.

Lưng tôi bắt đầu tê liệt, quanh xương sống mất đi cảm giác. Theo đó là sự biến mất của cái lạnh.

Nhìn kìa! Nắng tràn vào và tôi thấy mình như sáng lên, nhẹ bẫng và trôi nổi, thoát khỏi cái ôm gọng kìm của nó.

Tự do như ánh sáng.

“Tự do “như ánh sáng” chỉ là một thứ tự do mong manh.

Hạnh phúc “như ánh sáng” là một hạnh phúc có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.”

Trích “Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi” – Phạm Lữ Ân

Tâm sự bên lề:

Hai câu trong phần đề tựa cũng được trích trong Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi Thực ra đó là bản dịch không chính thức của bài thơ “Je suis heureuse” trong tập “Fatras” của Jacques Prévert, lúc đầu mình có ý định đăng nguyên văn tiếng Pháp, nhưng sau cùng vẫn quyết định trung thành với tiếng Việt, thế phù hợp hơn. Nguyên văn tiếng Pháp có sử dụng một số từ ngữ chuyên dùng cho giới nữ, vì bài thơ này vốn được viết dưới góc nhìn một người con gái. Trong Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi nó cũng được dịch bởi một người con gái khác. Mà như thế thì hoàn toàn chẳng hợp với nhân vật chính của mình và irish chút nào – Michello là cái tên của một gã trai.

Thế là tớ chọn bản dịch Việt, ngôi xưng trung tính “tôi” thay vì “em” hay bất kỳ xưng hô đặc trưng phái nữ khác, sửa đôi chút từ ngữ so với bản dịch của cô gái trong câu chuyện của Phạm Lữ Ân để hợp văn cảnh. Cuối cùng cũng đủ phù hợp để đưa hai câu thơ ấy vào phần đề tựa, như hiện tại.

Sau khi tâm sự với irish, quyết định bổ sung nguyên văn tiếng Pháp của bài thơ [bên trái] và bản dịch thơ mình tham khảo từ câu chuyện của Phạm Lữ Ân [bên phải]

Je suis heureuse
Il m’a dit hier
qu’il m’aimait
Je suis heureuse et fière
et libre comme le jour
Il n’a pas ajouté
que c’était pour toujours.
Tôi sung sướng và tự do
Như ánh sáng
Bởi hôm qua anh ấy nói với tôi rằng anh ấy yêu tôi
Anh ấy đã không nói thêm
rằng anh ấy sẽ yêu tôi mãi mãi…

 

 

 

 

_.:15/02/2014:._

6 thoughts on “Như ánh sáng

  1. vẫn còn viết ha, cô thặc là nhiệt tình. tui nà, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Tinhvặn!

    dạo này hơi bận, đợi rảnh rảnh tui qua cày xới vườn nhà cô, cũng lâu rồi không đọc fic =))

    Like

      1. chán việc thì tạm ngừng, tìm thú zui mới, chờ hết chán thì quay lại làm.

        yêu tui là cô còn chưa chán loài người đâu nà ~~~

        vui vẻ lên nào, những lúc buồn, ngắm trai đẹp 2d là máu nó dồn lên óc ngay í mà!

        Liked by 1 person

      2. éc cô gái khác chứ =))) thương cô còn không hết sao xếp chung vào chán loài người được huhu. Yè tuần này t đang ở nhà làm con cá mặn á (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧ hic coi như nghỉ ngơi không muốn nhìn mặt người lạ huhu tuần sau hứa đi tìm việc đi làm lại ạ ヾ(•ω•`)o 

        Like

      3. kiếm việc gì trên mạng đi, là khỏi nhìn mặt loài người =))

        tui cảm thấy nếu không yêu cầu nhiều tiền thì mấy việc trên mạng cũng dễ sống lắm, còn tránh bị lây bịnh nữa.

        tui cũng vại, việc ngập đầu mà tui nhười nửa tháng rồi còn chưa hết nhười =)))

        Liked by 1 person

      4. T lười nốt tuần này huhuhuhuhuhu yè t sẽ thử kiếm việc online freelancer hức, t cũng ko muốn ra ngoài đâu aizz =)) ôm ôm cô gái nà, cảm ơn cô gái đã ghé qua hàn xá (≧︶≦))( ̄▽ ̄ )ゞ

        Liked by 1 person

Leave a comment